Trang

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2011

TA BIẾT RỒI ĐÂY SẼ PHẢI QUÊN

Ta biết rồi đây sẽ phải quên

Những yêu thương thuộc quảng đời phía trước

Đến …n… lần.



Ai đó có thể nói ta không có quyền được đánh mất

Hay phải quên đi bất cứ một điều gì rất thật

Vì người này hay người khác

Hay vì cuộc đời này quá nhiều mất mát

Bất kể lí do...



Đó là phần kí ức không thể đắn đo

Không một lần được chỉnh sửa cho vuông tròn méo mó

Không một lần được nhìn qua thật rỏ

Nó thuộc về cơn gió

Thổi đến bạc lòng...



Ai đó có thể sống với những ước mong

Tin vào những yêu thuơng mà ta có được

Tin vào tình người như chưa bao giờ từ khước

Vào lòng bao dung và độ lượng

Như những hạt sương...



Chúng ta có niềm tin đi đến cuối con đường

Dẫu biết rằng có quá nhiều ngã rẽ

Biết rằng dấu chân có lúc chồng lên nhau

Lặng lẽ

Hay phải rời xa...





Ta biết rồi đây có những ngày ta với ta

Ngồi nghe buồn dâng lên rồi trút xuống

Một cơn ho cũng khiến người luống cuống

Rồi bàn tay buông bàn tay.

Dài đêm đến sang ngày…



Ta biết rồi đây tự mỉm cười với đắng cay

Tự rót vào khuya những câu chữ chất đầy

Tự yêu thương mình như yêu thương một người khác

Tự lấp đầy những mất mát

Mà vui…










HoMy.

1h am 28 -1-11

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

NGƯỜI HÁT

Nghe quanh mình thương yêu chỉ chừng như hạt các

Gió thổi bạt phương trời chẳng biết bám vào đâu.





Từ lâu

Người chọn cho mình những chiếc áo sẫm màu

Để ngày sau

Người đối diện với quãng đời không thuộc về nhau

Người hát bài tình ca về kí ức không được bền lâu

về đoản khúc trầm được ngân lên sâu lắng.

Mà không cần lặng lẻ một mình…

Người hát…





Người hát giấu giọt nước mắt đắng trong

Giấu những yêu thương ồn ào như sóng

Giấu những nổi đau như chực trào trong lòng

Để hát …

Hát về màu nâu của ánh mắt mà chứa đựng cả biển hồ cô độc

Hát về màu đen được phết lên một phần cuộc sống

Hát về kí ức rỗng…





Để từ đó người bắt đầu với cuộc đời đáng sống

Để từ đó người có thể thêm cho mình những chiếc áo tông màu sáng

Và những ngày sang

Người hát

Niềm vui ngập tràn…


TM

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

CÒN CÓ NHAU KHÔNG

Thứ hai, 29/06/2009 23:26 pm

Còn có nhau không?

Ngày ta đi qua chiếc là ko còn xanh nửa

Con đường cỏ úa

xác sơ





Cón có nhau không?

Một nghìn lần tự hỏi

Chiếc lá rơi tả tơi không phải mùa bão nổi

quá mong manh





Còn có nhau không?

Đi qua từng viên sõi

chỉ thấy chân mình dẫm lên dấu chân còn lại

chồng chéo mãi nổi đau



Còn có nhau không?

tất cả đã rêu phong

niềm vui đã không bao giờ trở lại

nổi buồn vương vãi.







còn có nhau không?

Ngày ta chọn không còn câu hỏi

Để nỗi đau chỉ vừa thầm gọi

còn có nhau không...

......



TMY