Ta biết rồi đây sẽ phải quên
Những yêu thương thuộc quảng đời phía trước
Đến …n… lần.
Ai đó có thể nói ta không có quyền được đánh mất
Hay phải quên đi bất cứ một điều gì rất thật
Vì người này hay người khác
Hay vì cuộc đời này quá nhiều mất mát
Bất kể lí do...
Đó là phần kí ức không thể đắn đo
Không một lần được chỉnh sửa cho vuông tròn méo mó
Không một lần được nhìn qua thật rỏ
Nó thuộc về cơn gió
Thổi đến bạc lòng...
Ai đó có thể sống với những ước mong
Tin vào những yêu thuơng mà ta có được
Tin vào tình người như chưa bao giờ từ khước
Vào lòng bao dung và độ lượng
Như những hạt sương...
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối con đường
Dẫu biết rằng có quá nhiều ngã rẽ
Biết rằng dấu chân có lúc chồng lên nhau
Lặng lẽ
Hay phải rời xa...
Ta biết rồi đây có những ngày ta với ta
Ngồi nghe buồn dâng lên rồi trút xuống
Một cơn ho cũng khiến người luống cuống
Rồi bàn tay buông bàn tay.
Dài đêm đến sang ngày…
Ta biết rồi đây tự mỉm cười với đắng cay
Tự rót vào khuya những câu chữ chất đầy
Tự yêu thương mình như yêu thương một người khác
Tự lấp đầy những mất mát
Mà vui…
HoMy.
1h am 28 -1-11
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lạy chúa, lần đầu tiên đọc được một bài thơ hay theo dạng này. Ngày xưa dị ứng lắm, đọc bài này sao thấy đồng cảm ... Thanks.
Trả lờiXóa